Bài viết của Ben Bloom, cây viết của tờ Telegraph, đồng thời là một fan trung thành của Tottenham, về những cảm xúc cá nhân đối với CLB Bắc London mùa giải này. Xem thêm: Website Cá Cược Uy Tín Có một điều tôi phải thừa nhận: Dù bản thân là fan Tottenham, nhưng vài tuần trước tôi đã quyết định không xem trận đấu của đội với West Brom. Trận đấu đó Tottenham đã thắng, và theo như người ta mô tả lại thì có vẻ như đó là màn trình diễn đúng mong đợi của tôi. Đội bóng thi đấu áp đảo, tạo ra nhiều cơ hội và thắng 2-0. Một buổi chiều Chủ nhật dễ chịu. Nhưng dù vậy, tôi vẫn chẳng mảy may tiếc nuối. Dù biết rằng đang phản bội lại tình yêu đội bóng, nhưng tôi vẫn không thể bắt mình ngồi xem thêm một trận đấu của Tottenham nữa. Có lẽ CĐV nào cũng có lúc trải qua giai đoạn như tôi, đặc biệt là các fan của Spurs. Chúng tôi đang bị buộc phải xem đội bóng thi đấu qua màn hình, điều quả là may mắn với Jose Mourinho, bởi chúng tôi không có cơ hội thể hiện thái độ của mình. Ông ta đang biến Tottenham thành một đội bóng “không thể xem nổi”. CLB vẫn đang sáng cửa vào top 4, đã thắng đậm ở lượt đi vòng 1/16 Europa League và có tấm vé dự chung kết Carabao Cup. Nhưng đó có thực sự là những điều chúng tôi cần hay không? Giai đoạn cách ly xã hội này thật là khó khăn. Chúng ta đều đã quá mệt mỏi với vòng lặp của những trò tiêu khiển như chạy, đi bộ, Zoom chat, rồi lại chạy, đi bộ, Zoom chat. Hơn lúc nào hết, chúng ta cần được trở lại sân cỏ cùng những người hùng. Chúng ta cần được sống cùng với bóng đá một lần nữa. Sự trở lại của Bale có ý nghĩa với CĐV Tottenham nhiều hơn là yếu tố chuyên môn đơn thuần Tôi luôn ngưỡng mộ những thống kê phức tạp và những phân tích chiến thuật sâu xa. Bản thân tôi cũng có không ít bài nghiên cứu về những nhóm phối hợp tam giác, phòng ngự khu vực và vai trò số 9 ảo. Nhưng chắc chắn cảm xúc như một đứa trẻ nhảy cẫng lên vì được quà khi Gareth Bale trở lại Bắc London thì không gì có thể so sánh được, nó tuyệt gấp 10 lần bài phân tích về sự ăn ý giữa bộ tứ của Pep Guardiola. Những phân tích lý trí chắc chắn sẽ cho rằng Bale không thể thành công trong lần trở lại này. Nhưng về mặt cảm xúc, tôi thấy không thể tuyệt vời hơn khi cầu thủ vĩ đại nhất của Spurs đã “trở về nhà”, bất chấp anh ấy đã không còn là Bale của ngày xưa. Thể thao không chỉ là những con số thống kê hay những dữ liệu phân tích. Không chỉ là chiến thắng hay thất bại. Nó còn là những câu chuyện, là hành trình. Là buổi xếp hàng dài để mua một chiếc burger với giá cao ngất ngưởng ở căng tin SVĐ, là khoảnh khắc uống vội một lon bia trước khi quay về chỗ ngồi trên khán đài, là những câu chuyện phiếm, là sự thân thuộc, là niềm hứng khởi và cả sự tuyệt vọng. Những điều không lường trước, những sự kiện điên khùng, những ngọt ngào hạnh phúc và thất vọng tột cùng. Quá nhiều gia vị trong số đó đã mất đi. Với một vài người, được xem đội bóng ra sân hàng tuần trên tivi là quá tuyệt vời. Nhưng tôi thì không. Mourinho vẫn còn đầy đủ cơ hội để giành một danh hiệu cho Tottenham mùa này, nhưng điều đó không thay đổi ác cảm của tôi. Bóng đá là đam mê của tôi và Spurs là CLB trong tim tôi, nhưng tôi đã quá chán ngán xem họ thi đấu, và tôi ghét cái cảm giác này. Vài ngày sau trận thắng West Brom, tôi bật lại tivi để xem trận đấu với Everton ở FA Cup, nơi Tottenham đã thua 4-5 sau hiệp phụ. Đó là một trận đấu đầy rẫy sai lầm ngớ ngẩn và khiến Tottenham mất đi một cơ hội giành danh hiệu. Nhưng tôi đã thực sự tận hưởng nó. Tôi biết là xuẩn ngốc, nhưng như thế còn hơn là một chiến thắng tẻ nhạt.